[Harry Potter] Câu Chuyện Của Cô McGonagall


Tiếng Anh:
(From Potter More)



Childhood


Minerva McGonagall was the first child, and only daughter, of a Scottish Presbyterian minister and a Hogwarts-educated witch. She grew up in the Highlands of Scotland in the early twentieth century, and only gradually became aware that there was something strange, both about her own abilities, and her parents’ marriage.


Minerva’s father, the Reverend Robert McGonagall, had become captivated by the high-spirited Isobel Ross, who lived in the same village. Like his neighbours, Robert believed that Isobel attended a select ladies’ boarding school in England. In fact, when Isobel vanished from her home for months at a time, it was to Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry that she went.


Aware that her parents (a witch and wizard) would frown on a connection with the serious young Muggle, Isobel kept their burgeoning relationship a secret. By the time she was eighteen, she had fallen in love with Robert. Unfortunately, she had not found the courage to tell him what she was.


The couple eloped, to the fury of both sets of parents. Now estranged from her family, Isobel could not bring herself to mar the bliss of the honeymoon by telling her smitten new husband that she had graduated top of her class in Charms at Hogwarts, nor that she had been Captain of the school Quidditch team. Isobel and Robert moved into a manse (minister’s house) on the outskirts of Caithness, where the beautiful Isobel proved surprisingly adept at making the most of the minister’s tiny salary.


The birth of the young couple’s first child, Minerva, proved both a joy and a crisis. Missing her family, and the magical community she had given up for love, Isobel insisted on naming her newborn daughter after her own grandmother, an immensely talented witch. The outlandish name raised eyebrows in the community in which she lived, and the Reverend Robert McGonagall found it difficult to explain his wife’s choice to his parishioners. Furthermore, he was alarmed by his wife’s moodiness. Friends assured him that women were often emotional after the birth of a baby, and that Isobel would soon be herself again.


Isobel, however, became more and more withdrawn, often secluding herself with Minerva for days at a time. Isobel later told her daughter that she had displayed small, but unmistakable, signs of magic from her earliest hours. Toys that had been left on upper shelves were found in her cot. The family cat appeared to do her bidding before she could talk. Her father’s bagpipes were occasionally heard to play themselves from distant rooms, a phenomenon that made the infant Minerva chuckle.


Isobel was torn between pride and fear. She knew that she must confess the truth to Robert before he witnessed something that would alarm him. At last, in response to Robert’s patient questioning, Isobel burst into tears, retrieved her wand from the locked box under her bed and showed him what she was.


Although Minerva was too young to remember that night, its aftermath left her with a bitter understanding of the complications of growing up with magic in a Muggle world. Although Robert McGonagall loved his wife no less upon discovering that she was a witch, he was profoundly shocked by her revelation, and by the fact that she had kept such a secret from him for so long. What was more, he, who prided himself on being an upright and honest man, was now drawn into a life of secrecy that was quite foreign to his nature. Isobel explained, through her sobs, that she (and their daughter) were bound by the International Statute of Secrecy, and that they must conceal the truth about themselves, or face the fury of the Ministry of Magic. Robert also quailed at the thought of how the locals - in the main, an austere, straight-laced and conventional breed - would feel about having a witch as their minister’s wife.


Love endured, but trust had been broken between her parents, and Minerva, a clever and observant child, saw this with sadness. Two more children, both sons, were born to the McGonagalls, and both, in due course, revealed magical ability. Minerva helped her mother explain to Malcolm and Robert Junior that they must not flaunt their magic, and aided her mother in concealing from their father the accidents and embarrassments their magic sometimes caused.


Minerva was very close to her Muggle father, whom in temperament she resembled more than her mother. She saw with pain how much he struggled with the family’s strange situation. She sensed, too, how much of a strain it was for her mother to fit in with the all-Muggle village, and how much she missed the freedom of being with her kind, and of exercising her considerable talents. Minerva never forgot how much her mother cried, when the letter of admittance into Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry arrived on Minerva’s eleventh birthday; she knew that Isobel was sobbing, not only out of pride, but also out of envy.
School Career


As is often the case where the young witch or wizard comes from a family who has struggled with its magical identity, Hogwarts was, for Minerva McGonagall, a place of joyful release and freedom.


Minerva drew unusual attention to herself on her very first evening, when she was revealed to be a Hatstall. After five and a half minutes, the Sorting Hat, which had been vacillating between the houses of Ravenclaw and Gryffindor, placed Minerva in the latter. (In later years, this circumstance was a subject of gentle humour between Minerva and her colleague Filius Flitwick, over whom the Sorting Hat suffered the same confusion, but reached the opposite conclusion. The two Heads of house were amused to think that they might, but for those crucial moments in their youths, have exchanged positions).


Minerva was quickly recognised as the most outstanding student of her year, with a particular talent for Transfiguration. As she progressed through the school, she demonstrated that she had inherited both her mother’s talents and her father’s cast-iron moral sense. Minerva’s school career overlapped by two years with that of Pomona Sprout, later Head of Hufflepuff House, and the two women enjoyed an excellent relationship both then, and in later years.


By the end of her education at Hogwarts, Minerva McGonagall had achieved an impressive record: top grades in O.W.L.s and N.E.W.T.s, Prefect, Head Girl, and winner of the Transfiguration Today Most Promising Newcomer award. Under the guidance of her inspirational Transfiguration teacher, Albus Dumbledore, she had managed to become an Animagus; her animal form, with its distinctive markings (tabby cat, square spectacles markings around eyes) were duly logged in the Ministry of Magic’s Animagus Registry. Minerva was also, like her mother, a gifted Quidditch player, although a nasty fall in her final year (a foul during the Gryffindor versus Slytherin game which would decide the Cup winner) left her with concussion, several broken ribs and a lifelong desire to see Slytherin crushed on the Quidditch pitch. Though she gave up Quidditch on leaving Hogwarts, the innately competitive Professor McGonagall later took a keen interest in the fortunes of her house team, and retained a keen eye for Quidditch talent.
Early Heartbreak


Upon graduation from Hogwarts, Minerva returned to the manse to enjoy one last summer with her family before setting out for London, where she had been offered a position at the Ministry of Magic (Department of Magical Law Enforcement). These months were to prove some of the most difficult of Minerva’s life, for it was then, aged only eighteen, that she proved herself truly her mother’s daughter, by falling head-over-heels in love with a Muggle boy.


It was the first and only time in Minerva McGonagall’s life that she might have been said to lose her head. Dougal McGregor was the handsome, clever and funny son of a local farmer. Though less beautiful than Isobel, Minerva was clever and witty. Dougal and Minerva shared a sense of humour, argued fiercely, and suspected mysterious depths in each other. Before either of them knew it, Dougal was on one knee in a ploughed field, proposing, and Minerva was accepting him.


She went home, intending to tell her parents of her engagement, yet found herself unable to do so. All that night she lay awake, thinking about her future. Dougal did not know what she, Minerva, truly was, any more than her father had known the truth about Isobel before they had married. Minerva had witnessed at close quarters the kind of marriage she might have if she wed Dougal. It would be the end of all her ambitions; it would mean a wand locked away, and children taught to lie, perhaps even to their own father. She did not fool herself that Dougal McGregor would accompany her to London, while she went to work every day at the Ministry. He was looking forward to inheriting his father’s farm.


Early next morning, Minerva slipped from her parents’ house and went to tell Dougal that she had changed her mind, and could not marry him. Mindful of the fact that if she broke the International Statute of Secrecy she would lose the job at the Ministry for which she was giving him up, she could give him no good reason for her change of heart. She left him devastated, and set out for London three days later.
Ministry Career


Though undoubtedly her feelings for the Ministry of Magic were coloured by the fact that she had recently suffered an emotional crisis, Minerva McGonagall did not much enjoy her new home and workplace. Some of her co-workers had an engrained anti-Muggle bias which, given her adoration of her Muggle father, and her continuing love for Dougal McGregor, she deplored. Though a most efficient and gifted employee, and fond of her much older boss, Elphinstone Urquart, Minerva was unhappy in London, and found that she missed Scotland. Finally, after two years at the Ministry, she was offered a prestigious promotion, yet found herself turning it down. She sent an owl to Hogwarts, asking whether she might be considered for a teaching post. The owl returned within hours, offering her a job in the Transfiguration department, under Head of Department, Albus Dumbledore.
Friendship with Albus Dumbledore


The school greeted Minerva McGonagall’s return with delight. Minerva threw herself into her work, proving herself a strict but inspirational teacher. If she kept letters from Dougal McGregor locked in a box under her bed, this was (she told herself firmly) better than keeping her wand locked there. Nevertheless, it was a shock to learn from the oblivious Isobel (in the middle of a chatty letter of local news) that Dougal had married the daughter of another farmer.


Albus Dumbledore discovered Minerva in tears in her classroom late that evening, and she confessed the whole story to him. Albus Dumbledore offered both comfort and wisdom, and told Minerva some of his own family history, previously unknown to her. The confidences exchanged that night between two intensely private and reserved characters were to form the basis of a lasting mutual esteem and friendship.
Marriage


Through all her early years at Hogwarts, Minerva McGonagall remained on terms of friendship with her old boss at the Ministry, Elphinstone Urquart. He came to visit her while on holiday to Scotland, and to her great surprise and embarrassment, proposed marriage in Madam Puddifoot’s teashop. Still in love with Dougal McGregor, Minerva turned him down.


Elphinstone, however, had never ceased to love her, nor to propose every now and then, even though she continued to refuse him. The death of Dougal McGregor, however, although traumatic, seemed to free Minerva. Shortly after Voldemort’s first defeat, Elphinstone, now white-haired, proposed again during a summertime stroll around the lake in the Hogwarts grounds. This time Minerva accepted. Elphinstone, now retired, was beside himself with joy, and purchased a small cottage in Hogsmeade for the pair of them, whence Minerva could travel easily to work every day.


Known to successive generations of students as ‘Professor McGonagall,’ Minerva - always something of a feminist - announced that she would be keeping her own name upon marriage. Traditionalists sniffed - why was Minerva refusing to accept a pure-blood name, and keeping that of her Muggle father?


The marriage (cut tragically short, though it was destined to be) was a very happy one. Though they had no children of their own, Minerva’s nieces and nephews (children of her brothers Malcolm and Robert) were frequent visitors to their home. This was a period of great fulfillment for Minerva.


The accidental death of Elphinstone from a Venomous Tentacula bite, three years into their marriage, was an enormous sorrow to all who knew the couple. Minerva could not bear to remain alone in their cottage, but packed her things after Elphinstone’s funeral and returned to her sparse stone-floored bedroom in Hogwarts Castle, accessible through a concealed door in the wall of her first-floor study. Always a very brave and private person, she poured all her energies into her work, and few people - excepting perhaps Albus Dumbledore - ever realised how much she suffered.
J.K. Rowling's thoughts


Minerva was the Roman goddess of warriors and wisdom. William McGonagall is celebrated as the worst poet in British history. There was something irresistible to me about his name, and the idea that such a brilliant woman might be a distant relative of the buffoonish McGonagall.


A small sample of his work will give a flavour of its unintentional comedic value. The following was written as part of a poem commemorating a Victorian railway disaster:


Beautiful Railway Bridge of the Silv'ry Tay!

Alas! I am very sorry to say

That ninety lives have been taken away

On the last Sabbath day of 1879,

Which will be remember'd for a very long time.










Bản Dịch: (om Hogwarts VN)







CHUYỆN ĐỜI GIÁO SƯ MCGONAGALL
— J.K. Rowling

——— Thuở thiếu thời ———

Minerva McGonagall là con trưởng và con gái duy nhất của người đứng đầu Giáo hội trưởng lão xứ Scotland và một nữ phù thuỷ trưởng thành từ Học viện Hogwarts. Cô bé ấy đã lớn lên ở vùng cao nguyên Scotland vào đầu thế kỷ 20, dần dần nhận thức được có gì đó kỳ lạ, ở chính bản thân mình và cả cuộc hôn nhân của cha mẹ.

Cha cô, Mục sư Robert McGonagall, đã phải lòng cô gái tốt tính cùng làng Isobel Ross. Như những người láng giềng khác, Robert tin rằng Isobel theo học tại một trường nữ sinh nội trú của Anh. Nhưng thực tế, trong khoảng thời gian biến mất khỏi nhà trong nhiều tháng, Isobel đi học tại Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts.

Biết rằng cha mẹ (một phù thuỷ và pháp sư) sẽ không đồng ý cho mình qua lại nghiêm túc với một Muggle, Isobel đã giữ mối tình vừa chớm nở của mình trong bí mật. Trước khi tròn mười tám tuổi, Isobel đã yêu Robert. Nhưng tiếc thay, nàng không đủ dũng khí để tiết lộ thân thế mình.

Đôi trẻ trốn đi trong sự giận dữ của hai bên gia đình. Cả khi đã thoát khỏi cha mẹ, Isobel vẫn không nói với Robert rằng nàng đứng đầu lớp Bùa chú ở Hogwarts, hay chuyện nàng là đội trưởng đội Quidditch, vì những điều ấy sẽ làm hỏng tuần trăng mật của cả hai. Đôi vợ chồng trẻ dời đến nhà dòng dành cho mục sư ở ngoại ô Caithness, tại đây nàng Isobel xinh đẹp đã gây ngạc nhiên cho chồng khi vun vén hết sức khéo léo với đồng lương mục sư còm cõi.

Sự ra đời của con gái đầu tiên, Minerva, đem đến cả niềm vui sướng và cơn khủng hoảng. Từ bỏ cả gia đình và thế giới pháp thuật vì tình yêu, Isobel kiên quyết đặt tên đứa con gái nhỏ mới chào đời theo tên bà mình, một phù thuỷ vô cùng tài năng. Cái tên lạ lùng đã khiến nhiều người xung quanh tò mò, và chàng Mục sư Robert McGonagall cũng chẳng biết nên giải thích sao với người dân ở đấy. Thêm vào đó, chàng lại rất lo lắng với tâm trạng buồn rầu của vợ mình. Bạn bè trấn an chàng rằng đó chỉ là trạng thái dễ xúc động của phụ nữ sau sinh, Isobel sẽ sớm trở lại như trước nhanh thôi.

Tuy nhiên, Isobel càng ngày càng khép kín, thu mình trong nhà cùng Minerva nhiều ngày liền. Isobel về sau đã nói với con gái rằng cô bé đã bộc lộ dấu hiệu pháp thuật từ rất sớm, tuy không nhiều nhưng không lẫn vào đâu được. Đồ chơi để trên kệ cao được tìm thấy trong nôi cô bé. Con mèo của gia đình ngoan ngoãn nghe lời cô bé ngay cả trước khi cô biết nói. Chiếc kèn túi Scotland của cha cô thi thoảng lại tự phát tiếng, làm cho cô bé mới ẵm ngửa khúc khích cười.

Isobel bị giằng xé giữa niềm tự hào và nỗi sợ trào dâng. Bà biết rằng mình phải thú nhận sự thật với Robert trước khi ông tận mắt chứng kiến điều gì đó hãi hùng. Cuối cùng, trước sự ngơ ngác của Robert, Isobel vừa òa khóc vừa lấy cây đũa phép từ ngăn tủ khoá chặt dưới giường và cho Robert thấy năng lực thực sự của mình.

Mặc dù Minerva bấy giờ vẫn quá nhỏ để nhớ được đêm ấy, dư âm của nó vẫn khiến cô nhận thức được cay đắng của việc sở hữu pháp thuật khi đang sống trong cộng đồng Muggle. Ngay cả khi Robert không hề bớt yêu vợ đi sau khi khám phá ra bà là phù thủy, ông vẫn thực sự sốc trước thú nhận của bà, và cả việc bà đã che giấu bí mật ấy với ông quá lâu. Hơn nữa, với một người vô cùng cương trực và ngay thẳng như ông mà nói, việc phải sống cuộc đời cứ giấu giếm điều gì đó hoàn toàn đi ngược với bản ngã. Isobel giải thích trong tiếng nức nở, rằng bà (và con gái của họ) bị ràng buộc bởi Đạo luật Quốc tế về Bảo mật, họ phải che giấu sự thật về bản thân, hoặc phải đối mặt với sự trừng phạt của Bộ Pháp thuật. Robert cũng e ngại khi nghĩ đến xóm giềng lân cận, những người bị trói buộc bởi những lễ giáo và định kiến về dòng máu, sẽ phản ứng thế nào khi biết vợ của một mục sư lại là phù thủy.

Tình yêu vẫn còn, nhưng niềm tin lại đổ vỡ giữa cha mẹ, khiến một đứa trẻ thông minh như Minerva chứng kiến điều đó với nỗi buồn day dứt. Rồi hai đứa con trai nữa ra đời, cả hai đều có năng lực pháp thuật. Minerva đã giúp mẹ giải thích cho hai em Malcolm và Robert Jr. rằng chúng không được phô trương pháp thuật, cũng như giúp mẹ cô che giấu cha về các tai nạn và sự cố khi các em gây ra bởi pháp thuật.

Minerva rất gắn bó với người cha Muggle của mình, vì cô kế thừa nhiều điểm trong tính cha hơn tính mẹ. Cô nhìn thấy ông đã đau đớn thế nào khi phải đấu tranh với thân thế gia đình kỳ lạ của mình. Nhưng cô cũng thấu cảm được những căng thẳng của mẹ mình khi cố dung hoà cuộc sống ở ngôi làng Muggle, cũng như nỗi mất mát lớn lao, sự tự do, và những cơ hội được thi triển tài năng pháp thuật của bà. Minerva không bao giờ quên rằng mẹ cô đã khóc nhiều như thế nào khi mà thư nhập học của Học viện Hogwarts đến vào tiệc sinh nhật thứ 11 của Minerva. Cô biết rằng mẹ Isobel đang rất tự hào, không chỉ tự hào, mà còn có phần khao khát.

——— Sự nghiệp học vấn ———

Như mọi trường hợp các phù thuỷ trẻ xuất thân từ một nơi phải giấu giếm thân phận, Hogwarts trở thành miền đất hứa đầy tự do và vẫy vùng cho Minerva McGonagall.

Ngay buổi tối đầu tiên có mặt ở trường, Minerva đã gây nên một sự chú ý không nhỏ khi trở thành trường-hợp-Nón-bất-động (Hatstall*). Mất tận năm phút rưỡi, Chiếc Nón Phân Loại mới phân cô gái về Gryffindor sau khoảng thời gian đăm chiêu hết sức vì quá phân vân giữa Ravenclaw và Gryffindor. (Nhiều năm sau, tình huống này đã trở thành một chủ đề hài hước nhẹ nhàng giữa cô Minerva và đồng nghiệp là Giáo sư Filius Flitwick, người cũng khiến cụ Nón phân vân y như vậy, sau đó cụ đã chọn Nhà ngược lại Minerva. Hai vị Chủ nhiệm Nhà này đã thích thú nghĩ rằng rất có thể, nếu thời khắc quan trọng đó của thời niên thiếu mà thay đổi, giờ đây họ đã hoán đổi vị trí với nhau).

Minerva nhanh chóng được thừa nhận là học sinh xuất sắc nhất của khoá, với năng khiếu đặc biệt trong môn Biến hình. Trong suốt quá trình học tập tại trường, cô đã thực sự chứng minh mình được thừa hưởng tài năng từ mẹ và phẩm chất cứng cỏi từ cha. Minerva có hai năm chơi thân với cô bạn Pomona Sprout, sau này Chủ nhiệm Nhà Hufflepuff, và cả hai người phụ nữ này vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp cho đến rất nhiều năm sau.

Trước khi kết thúc khoá học ở Hogwarts, Minerva đã đạt được những kỷ lục ấn tượng: Dẫn đầu về số chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng (OWL) và chứng chỉ Pháp thuật Tận sức (NEWT) toàn trường, là Huynh trưởng, Thủ lĩnh Nữ sinh, và là người giành giải thưởng Phù thủy trẻ Tiềm năng của tờ Biến Hình Ngày nay. Dưới sự hướng dẫn của giáo sư môn Biến hình và cũng là người truyền cảm hứng, thầy Albus Dumbledore, cô đã luyện tập thành công và trở thành một Hóa thú sư, với dạng thú mang dấu hiệu đặc thù (mèo mướp khoang, dấu kính vuông xung quanh mắt) đăng ký hợp lệ ở Ban đăng ký Hóa thú sư Bộ Pháp thuật. Cũng như mẹ, Minerva cũng là một cầu thủ Quidditch thiên bẩm, mặc dù vào mùa Quidditch năm cuối, trận chung kết đầy lỗi giữa Gryffindor và Slytherin quyết định đội giành Cúp đã khiến cô bị gãy rất nhiều xương sườn, dẫn đến niềm khao khát theo cô cả đời đó là được xem Slytherin bị nghiền nát trên sân Quidditch. Mặc dù đã nghỉ chơi Quidditch khi tốt nghiệp Hogwarts, vị giáo sư tương lai này vẫn luôn thôi thúc tinh thần thi đua thể thao, rất mực quan tâm đến vận mệnh đội Nhà và luôn tìm kiếm tài năng Quidditch.

——— Tình đầu tan vỡ ———

Sau khi tốt nghiệp Hogwarts, Minerva trở về ngôi nhà dòng để tận hưởng mùa hè cuối cùng với gia đình trước khi dọn tới London, nơi cô đã nhận được một vị trí trong Bộ Pháp thuật (Sở thi hành Pháp thuật). Những ngày tháng đó đã trở thành quãng thời gian đau lòng nhất trong cuộc đời Minerva, cô gái bấy giờ mới mười tám tuổi, khi đổ gục hoàn toàn trước một chàng trai Muggle, giống y như mẹ mình hồi trước.

Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất Minerva McGonagall để người ta nói mình đánh mất lý trí. Dougal McGregor thật sự điển trai, khéo léo, là cậu con trai vui tính trong một gia đình nông dân. Mặc dù không xinh đẹp bằng mẹ Isobel, Minerva lại rất thông minh và dí dỏm. Dougal và Minerva rất ăn ý khi nói chuyện vui đùa, nhưng khi cần thì cũng tranh luận rất quyết liệt, đồng thời trong lòng mỗi người lại dấy lên nỗi niềm khó tả. Ngay khi cả hai nhận ra điều ấy, giữa cánh đồng, Dougal đã quỳ gối cầu hôn Minerva.

Cô gái trẻ về nhà, định báo với cha mẹ việc mình đã đính hôn, nhưng rồi lại cảm thấy không thể nói ra lời. Suốt đêm ấy cô nằm thao thức, nghĩ về tương lai sau này. Dougal không biết sự thật về cô, cũng như cha cô không biết gì về mẹ Isobel trước khi họ kết hôn. Minerva đã chứng kiến gần hết viễn cảnh hôn nhân này, và nếu cô đồng ý cưới Dougal, có nghĩa là tự đặt dấu chấm hết cho tất cả những khát khao của mình, nghĩa là thêm một cây đũa phép nữa bị chôn vùi, nghĩa là sẽ có những đứa trẻ nữa phải học cách nói dối, ngay cả với chính cha chúng… Cô cũng chẳng tự huyễn hoặc mình rằng Dougal McGregor sẽ cùng cô tới London, nơi mà ngày ngày cô sẽ đến Bộ làm việc. Anh chàng này chỉ muốn thừa kế nông trại từ cha mình.

Rạng sáng hôm sau, Minerva vội rời khỏi nhà cha mẹ và đến nói thẳng với Dougal rằng mình đã đổi ý, cô không thể cưới anh. Hiểu biết rõ rằng nếu phá vỡ Điều luật Quốc tế về Bí mật, cô sẽ mất việc ở Bộ, nên cô đã từ bỏ anh nhưng không có bất cứ lý do nào cho sự thay lòng đó. Cô để anh lại trong sự tuyệt vọng, rồi lên đường đến London ba ngày sau.

——— Công việc ở Bộ ———

Dĩ nhiên tâm huyết Minerva dành cho Bộ Pháp thuật bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cơn khủng hoảng tình cảm, bản thân cô gái cũng chẳng thấy thích nơi ở và nơi làm việc mới của mình. Nhiều đồng nghiệp có thành kiến cố luỹ đối với Muggle, và với lòng kính yêu người cha Muggle, cũng như tình cảm vấn vương nơi Dougal, cô lên tiếng chống lại họ. Mặc dù là nhân viên tài năng và làm việc hiệu quả nhất trong mắt vị sếp cũ là Elphinstone Urquart, Minerva vẫn không thấy vui vẻ ở London, cô nhận ra rằng mình nhớ xứ Scotland biết nhường nào. Cuối cùng, sau hai năm làm ở Bộ, được đề bạt lên một vị trí đắc lực, cô đã từ chối. Cô gửi cú đến Hogwarts, hỏi xin xem xét một chức giáo vụ. Thư cú bay về trong vài giờ đồng hồ, đề nghị mời cô về với dạy trong bộ môn Biến hình, do Trưởng ban Học vụ, Albus Dumbldedore ký.

——— Tình bạn với cụ Albus Dumbledore ———

Học viện chào đón sự trở lại của Mineva McGonagall với niềm vui khôn xiết. Cô lao mình vào công việc, chứng tỏ mình là một giáo viên nghiêm khắc, nhưng biết cách truyền cảm hứng. Có lẽ cất khóa những lá thư tình của Dougal McGregor vào ngăn tủ dưới giường thì sẽ tốt hơn là khoá cây đũa phép thay vào đó (Minerva cứng cỏi tự nhủ như thế). Tuy vậy, cô gái trẻ vẫn bị sốc khi mẹ Isobel vô tình thông báo (khi cô gửi thư hỏi han tình hình quê nhà) rằng Dougal đã kết hôn với con gái một nông dân khác trong vùng.

Thầy Albus Dumbledore có lần vô tình bắt gặp những giọt nước mắt của Minerva, khi cô khóc trong lớp của mình sau tiết học cuối cùng vào buối tối. Cô đã trải lòng toàn bộ câu chuyện của mình cho thầy. Thầy Albus Dumbledore, với đủ sự từ tốn và khôn ngoan, cũng đã kể với Minerva vài điều về gia đình mình, những điều cô chưa bao giờ biết về thầy. Và chính buổi trao đổi tâm sự riêng tư và chân thành ấy giữa hai người đã tạo nền tảng tốt đẹp cho sự tôn trọng lẫn nhau và tình bạn, tình hữu nghị lâu dài.

——— Hôn nhân ———

Những năm đầu ở Hogwarts, Minerva vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với cấp trên cũ của mình ở Bộ, ông Elphinstone Urquart. Ông này hay đến xứ Scotland thăm cô vào những kỳ nghỉ, và làm cô rất bất ngờ xen lẫn ngượng nghịu khi cầu hôn cô ở tiệm trà của Madam Puddifoot. Vì vẫn dành tình cảm cho Dougal Mcgregor, Minerva đã làm ông thất vọng.

Tuy nhiên Elphinstone chưa bao giờ ngừng yêu cô, cũng như chưa bao giờ thôi mở lời cầu hôn, cho dù hết lần này đến lần khác cô đều khước từ ông. Cái chết của Dougal McGregor dẫu đã khiến Minerva đau buồn vô cùng, nhưng mặt nào đó, đã giải thoát cho cô. Không lâu sau khi Voldemort bị đánh bại lần thứ nhất, Elphinstone, giờ đây tóc đã bạc màu, đến cầu hôn cô lần nữa trong cuộc tản bộ quanh hồ Đen vào kỳ nghỉ hè. Và lần này cô đã đồng ý. Elphinstone giờ đây đã về hưu, vui vẻ sống trong một căn nhà nhỏ ở Hogsmeade cùng Minerva, để cô có thể dễ dàng đến Hogwarts làm việc mỗi ngày.

Được nhiều thế hệ học sinh biết đến là “Giáo sư McGonagall”, Minerva luôn là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, cô tuyên bố sẽ vẫn giữ tên họ sau khi cưới. Những người có quan niệm cũ vẫn tự hỏi tại sao Minerva từ chối một cái họ thuần chủng để giữ lại họ người cha Muggle của mình.

Cuộc hôn nhân (dù ngắn ngủi nhưng là định mệnh) đã rất hạnh phúc. Tuy họ không có con, nhưng các cháu trai và gái của Minerva (con của Malcolm và Robert) vẫn thường xuyên đến thăm cả hai. Có thể nói đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của Minerva.

Sự ra đi bất ngờ của Elphinstone từ vết cắn của cây Tentacula độc ba năm sau khi cưới đã để lại một nỗi đau to lớn với những ai quen biết cả hai. Minerva không thể chống chọi và chịu đựng được sự trống trải mất mát, một mình trong căn nhà tranh, cô gói ghém tất cả sau tang lễ Elphinstone và trở về căn phòng cẩm thạch của mình sau bức tường trong phòng học tầng một trong lâu đài Hogwarts. Luôn tỏ ra mạnh mẽ và sống nội tâm, cô dành hết tâm sức của mình cho công việc, chắng mấy người – ngoại trừ Albus Dumbledore – có thể nhận ra được những nỗi đau mà cô chịu đựng bao năm qua.

——— Cuộc nổi dậy của Voldermort lần thứ nhất ———

Giáo sư Minerva McGonagall tuy chưa từng dạy dỗ Tom Marvolo Riddle, nhưng cô vẫn đồng cảm nỗi lo và cả mối nghi ngờ với cụ Dumbledore về người học trò này. Vào thời điểm Voldemort chạm tay tới quyền lực lần đầu tiên, cô vẫn chưa phải là một thành viên của Hội Phượng hoàng (bấy giờ đang bị Bộ xem là một tổ chức có nguy cơ tạo phản, các đời Bộ trưởng Pháp thuật liên tiếp đều sợ hãi trước uy tín cũng như năng lực pháp thuật của cụ Dumbledore, cho rằng cụ đang muốn leo lên chiếc ghế của họ). Năng lực hoá thú của Giáo sư McGonagall là thứ vô cùng hữu ích trong thời kỳ đen tối đó. Và, không một học trò nào biết cô chính là mật thám của Bộ Pháp thuật. Rất nhiều đêm, trong lốt của một con mèo mướp, cô đã bí mật điều tra được những thông tin tối quan trọng về hoạt động của những kẻ theo phe Voldemort và báo lại cho các Thần sáng của bộ.

Giống như phần lớn cộng đồng pháp thuật, Giáo sư McGonagall cũng đã chịu đựng những đau thương mất mát trong thời kỳ lộng hành đầu tiên của Voldemort, trong đó đáng kể nhất chính cái chết của Robert McGonagall Jr. – em trai bà; Lily và James Potter – hai người học trò mà bà vô cùng yêu mến; Dougal McGregor – mối tình đầu của bà, đã bị sát hại cùng với vợ và con trong một trận càn quét thanh trừng Muggle của Tử Thần Thực Tử. Tin sét đánh ấy đã giáng một đòn tâm lý nặng nề vào giáo sư McGonagall, khiến bà luôn day dứt tự hỏi bản thân rằng nếu bà kết hôn với ông, liệu ông có thể được cứu mạng hay không.

——— Chiến tranh thế giới pháp thuật lần thứ hai ———

Vào thời điểm trận Pháp chiến lần thứ hai sắp nhen nhóm, Giáo sư McGonagall không còn đảm nhiệm vụ trở thành mật thám cho Bộ nữa, vì lúc này, bà cho rằng Bộ đã bị tha hoá và trở nên đáng sợ. Quan điểm này càng được củng cố với sự oanh tạc của Dolores Umbridge, Thanh tra của Bộ kiêm giáo viên bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, cũng là người có nhiều xung đột với Giáo sư McGonagall nhất trong suốt sự nghiệp giảng dạy đầy biến động của bà. Sau cuộc chạm trán với những tên Tử Thần Thực Tử xâm nhập Hogwarts vào đêm cụ Dumbledore qua đời, Giáo sư McGonagall đã trở thành thành viên cộm cán Hội Phượng Hoàng, lúc này đã là nhóm hội được xem như một tổ chức chống lại Bộ Pháp thuật hơn bao giờ hết.

Dù đã kết thúc vai trò tạm thời tiếp quản trường Hogwarts sau khi Severus Snape lên làm Hiệu trưởng trường Hogwarts, Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục ở lại nơi này và làm hết sức mình để bảo vệ những phù thuỷ sinh khỏi hai anh em nhà Carrows, những tên Tử Thần Thực Tử được Voldemort điều tới Hogwarts làm Giáo sư. Dù bà là người nhất mực trung thành với cụ Dumbledore, nhưng cả Voldemort lẫn bọn tay sai đều đồng tình rằng chúng không thể để vuột mất một phù thuỷ tài giỏi như bà, và rằng bà nhất định sẽ ngả theo phe chúng một khi chúng giành chiến thắng.

Tuy nhiên, lần này, chúng đã nhận định quá sai lầm. Trong trận chiến diễn ra ở Hogwarts, toàn bộ động thái của Giáo sư Minerva McGonagall đã chứng minh rằng, lòng trung thành hướng về phía Hội Phượng hoàng của bà chưa từng suy giảm. Bà thậm chí còn là một trong những người cuối cùng chiến đấu với Voldemort khi hắn cận kề cái chết. Sau khi chiến trận chiến kết thúc, bà tiếp tục trở thành vị Hiệu trưởng thành công và được nhiều người yêu mến ở ngôi trường mà bà đã dành gần như cả cuộc đời mình gắn bó. Ngài Bộ trưởng Pháp thuật mới Kingsley Shacklebolt đã trao tặng bà Huân chương Merlin Hạng nhất, và không lâu sau đó, bà đã có một hình ảnh cho riêng mình trên tấm thẻ Sô cô la Ếch nhái, một vinh dự mà bà chưa từng nghĩ là sẽ trở thành hiện thực.

——— Đối xử với Harry Potter ———

Giáo sư McGonagall thực ra vẫn giữ trong lòng một niềm yêu thích ngầm với những trò tinh nghịch của những kẻ phá luật. Tuy nhiên, bà vẫn thường chất vấn khi cụ Dumbledore khi cụ để cho Harry mạo hiểm tính mạng quá nhiều lần và hay phá vỡ luật lệ nhà trường trong quãng thời gian Harry theo học. Điều này cho thấy bà có xu hướng bảo vệ cậu hơn cả cụ Dumbledore. Harry được bà rất quan tâm không phải vì cậu là con trai của hai người học trò bà yêu mến nhất, mà vì cậu, cũng như bà, đã phải trải qua nhiều mất mát đau thương. Dù chẳng bao giờ tỏ ý thiên vị hay nuông chiều Harry trong thời gian dạy dỗ cậu, bà vẫn thể hiện lòng tin rất lớn nơi Harry khi ủng hộ cậu hết mình trong trận chiến Hogwarts, dù bà chưa từng nằm trong sự lựa chọn số một của cụ Dumbledore và Harry cho cuộc chiến.

Cuộc chuyện trò bí mật với Harry sau khi chiến trận kết thúc đã khiến Giáo sư McGonagall đưa ra một quyết định gây tranh cãi, đó là yêu cầu treo bức chân dung Giáo sư Snape trong văn phòng Hiệu trưởng, cạnh những vị Hiệu trưởng tiền nhiệm.

[Hết]

Bài trước Bài tiếp theo